Năm nay tôi 28 tuổi, cũng chuẩn bị bước sang ngưỡng cửa đầu 3 đến nơi. Ngoảnh mặt lại, mới hôm nào vẫn chỉ là cậu sinh viên tuổi đôi mươi, thoáng chống đã ở và làm việc tại Hà Nội được 10 năm. Khi chúng ta thêm một tuổi trưởng thành thì đồng nghĩa những người thân lại già thêm 1 tuổi.
2 năm gần đây tôi đã cảm nhận được những giây phút chia xa của người thân trong gia đình. Cuộc sống thật ngắn ngủi, lòng buồn man mác khi phải chia xa người bá, người cậu ruột của mình. Mới thoáng nào còn bé vẫn ở nhà, vẫn có bá sang chơi, vẫn còn cậu hay sang nhà ăn cơm cùng gia đình. Mà giờ đây, nghĩ lại mà lòng thật buồn xót xa biết bao nhiêu.
Tết mùng 1 năm nào, tôi cũng xuống chục tết nhà cậu mợ, uống ăn bữa cơm Tết thân mật, nói những câu chuyện đầu năm đầy vui vẻ, chúc nhau những lời may mắn thiện tình. Gần 30 năm qua, năm nào cũng vậy, mà từ năm nay trở đi, lại không thể nào còn giây phút đó nữa ... giờ chỉ nhớ lại là những kỷ niệm xưa.
Hãy nhân dịp những lúc rãnh, hãy về quê thăm lại người thân, ông bà bố mẹ ... những người bạn bè. Vì chính những ngày bước chân đầu đời tuổi 18 ra đời, cũng chẳng mấy khi bạn có mặt ở nhà. Bạn đã xa quê, đã đi làm ở nơi xa, 1 năm về nhà cũng không còn nhiều nữa.
Càng thêm 1 tuổi, càng cảm nhận được những phút chia xa.
No comments
Post a Comment